Nguyên Đỗ

Chẩn Bệnh





Bệnh em hở, anh xem không thuốc chữa
Vô cớ cười, vô cớ khóc, ghen tương
Chẳng lý do cũng giận dữ như thường
Bệnh con gái trên trần gian lắm thế

Tưởng là bệnh chỉ thoáng qua lúc trẻ
Ai nào ngờ càng lớn càng tăng thêm
Khi về già, còn thế, chết chẳng êm
Bệnh phụ nữ tạo tai ương khổ thật

Bắt mạch tay, nhịp tim đập duy nhất
Chạy hơi nhanh, má hồng thắm, mắt trong
Nhìn đam mê anh xao xuyến trong lòng
Bệnh truyền nhiễm có bị lây cũng được

Môi mọng đỏ ngọt thơm hơn mộng ước
Tặng trao nhau hơi thở vị tình yêu
Không nói chi mà giao cảm rất nhiều
Cùng tâm bệnh trị cho nhau vĩnh viễn



 


Nguyên Đỗ


3/3/2005

     




 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Chẩn Bệnh"